Tinh giản biên chế, chuyện này nói đã nhiều nhưng không làm được. Thậm chí ngược lại, bộ máy càng ngày càng phình ra. Và đó là lý do chưa thể tăng lương theo đúng lộ trình như đã đặt ra. Phó Thủ tướng Vũ Văn Ninh cho rằng, ngân sách hiện nay, kể cả dừng hết tất cả các thứ khác thì việc giải quyết tiền lương chưa cơ bản được vì chính bộ máy số người hưởng lương từ ngân sách quá lớn.
Ngân sách từ đâu nếu không từ đồng tiền thuế của dân. Nhưng đồng tiền đó bao nhiêu năm phải nuôi một bộ máy quá thừa người, mà thừa không ít, theo Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc là có đến 30% vác ô. Vậy là bao nhiêu năm nay, dân chúng còng lưng nuôi một đám công chức vô công rồi nghề.
Mới đây, cả nước sửng sốt vì phường Hồng Hải của tỉnh Quảng Ninh với 19.000 dân nhưng có hơn 400 “cán bộ” hưởng lương. Thị trấn Mạo Khê với 50.000 dân nhưng có 639 người hưởng lương, phụ cấp từ ngân sách.
So sánh với các nước minh, sẽ thấy Việt Nam “xài” công chức lãng phí đến mức Mỹ cũng khiếp. Đất nước có nền kinh tế số 1 thế giới với khoảng 320 triệu dân mà bộ máy nhà nước chỉ có 2,1 triệu người. Còn Việt Nam gần 90 triệu dân lại có tới 2,8 triệu công chức. Hiệu quả là nước Mỹ số 1 thế giới còn Việt Nam thì “vay nợ lắm khi tràn nước mắt”. Nợ công đang ngày càng tiến gần tới ngưỡng khiến nhiều đại biểu Quốc hội lo ngại.
Nếu như lý tưởng, thì số lương công chức của Việt Nam chỉ khoảng 900.000 người, nhưng chắc chắn không làm được. Nếu cắt giảm được 30% như lời Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nêu ra thì cũng may cho dân chúng lắm rồi.
May vì không phải trả lương cho hàng trăm người dư thừa. May vì bớt đi một số gáng nặng ngoài phải trả lương như tiệc tùng, họp hành, đi lại…Và may nhất là bớt đi những hoạnh họe, nhũng nhiễu người dân thường thấy trong các cơ quan công quyền. Người dân Việt Nam đang trả lương cho gần một triệu công chức (30%) không cần sử dụng tới.
Nhưng con số giảm biên chế 30% cũng chỉ là chuyện “thần thoại”. Bao nhiêu năm bàn đủ cách không giảm nổi biên chế, cũng không hy vọng gì dừng lại con số khổng lồ 2,8 triệu. Cho nên, dân chúng tiếp tục phải trả lương cho gần một triệu người dư thừa này một cách vô lý.
Vậy thì, nếu tăng lương theo lộ trình, chẳng lẽ phải tăng lương cho số người này. Tiền “âm phủ” cũng không in kịp để mà tăng. Tăng lương theo cam kết, đương nhiên dân phải nai lưng làm để nuôi đám vác ô, vác ghế. Quá bất công, quá phi lý.
Nhưng không tăng cũng không được. Những công chức mẫn cán, lương thiện, giỏi chuyên môn và có trách nhiệm không thể sống nghèo khổ và bị tha hóa vì sự nghèo khổ.
Bài toán duy nhất để tăng lương rốt cuộc là loại 30% vác ô ra khỏi các căn nhà của chính quyền. Để người làm việc thực chất được hưởng lương cao, và đó cũng là cơ sở để nâng cao chất lượng chính quyền
..........
Nguồn: http://m.motthegioi.vn/chuyen-hang-ngay/dan-chung-cong-lung-nuoi-mot-dam-cong-chuc-roi-nghe-116598.html